Âm thanh của hy vọng
Hồi tưởng lại, bằng nỗi chua chát và thoáng buồn nản: hành trình từ khi bắt đầu của mình: rực rỡ mà chóng tán như những món đồ giải trí phút chốc. Ấy là tôi tự đánh giá thôi, có lẽ bạn sẽ không nghĩ nó rực rỡ đâu. Nhưng dù thế nào đó vẫn là lựa chọn của tôi, vì thế bản thân vẫn muốn gắng sức thêm, vẫn chưa muốn từ bỏ. Vẫn muốn cho bản thân thêm một cơ hội nữa. Xem chuyện gì sẽ xảy ra? Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Đừng quá giày vò bản thân”. Để đáp lại suy nghĩ này, vẫn luôn là câu nói quen thuộc ấy: “Đúng vậy. Đừng quá dằn vặt mình, hãy cho mình thêm chút thời gian. Dù còn nhiều thiếu sót, nhưng mình sẽ từ từ, chậm rãi làm từ việc dễ dàng nhất”. Có một kiểu người không chịu thua mà không chiến đấu đến phút cuối cùng. Không biết rốt cuộc như thế là do bản thân quá cố chấp hay thực ra đó mới là can đảm nhỉ? Vẫn luôn mong muốn mình có thể như những nhà du hành dong buồm phiêu lãng khắp thế gian, được tự do đi cùng trời cuối đất. Ngồi nơi đây, biển cả mênh mông, những vì tinh t...