Tại sao chúng ta lại kết bạn với ai đó?

Hạnh phúc một mình không phải là hạnh phúc dài lâu.

Chúng ta đang sống trong những mối quan hệ liền mạch không ngừng.


Chúng ta cần sự giúp đỡ?

Cuộc sống là cho và nhận. Chúng ta sống và cho đi rồi nhận lại những sự giúp đỡ ấy.

Trong một số mối quan hệ chỉ khi nào có sự trao đổi bình đẳng, thì mới có tình bằng hữu bình đẳng – trao đổi bình đẳng về giá trị của những gì ta cho và nhận.

Bạn làm việc trong một nhóm, mọi người được giao nhiệm vụ giống nhau. Nhưng trong quá trình làm việc này bạn đã gặp một số khó khăn và bạn tìm đến sự giúp đỡ từ những thành viên khác, nhưng chỉ có Lucas là người thường xuyên giúp đỡ bạn. Hai người trở thành bạn bè và thường đi ăn cùng nhau. Một ngày Lucas đến và muốn mượn tiền của bạn, và tình cờ đã nhắc đến việc lúc trước khi bạn cần sự giúp đỡ trong nhóm và Lucas đã giúp. Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ cho Lucas mượn tiền? Vì bạn cũng muốn trả ơn Lucas đã từng giúp mình? Nhưng nếu như bạn không giúp, thì bạn nghĩ Lucas có còn muốn hỗ trợ bạn trong công việc nữa không? Mối quan hệ tốt đẹp trước đây có còn được duy trì? 

Hay:

Nhóm của bạn có hai người và bạn phải làm nhiều hơn, còn người kia đã không làm gì mà cũng không biết ơn vì sự giúp đỡ của bạn, bạn có còn muốn làm việc với người đó nữa hay không? Khi anh ta không đủ tiền trả cho bữa trưa và muốn nhờ bạn trả giúp. Bạn có lịch sử từ chối là bạn chỉ đủ trả cho mình thôi không? Và ngược lại nếu đây là người đã khen ngợi bạn với cấp trên thì sao?

Lòng trắc ẩn, sự nhân từ – đây là những khái niệm tương đối, tùy thuộc vào bối cảnh, không bao giờ là tuyệt đối.

Chúng ta có mức độ quan tâm giống nhau với những người ta không biết trước. 

Lần đầu tiên bạn bước vào lớp học mới của mình, bạn chưa quen ai cả, do đó sự chú ý của bạn lúc này san đều cho tất cả các bạn cùng lớp. Sau một thời gian bạn có hai người bạn thân thiết trong lớp là Ivy và Lily. Sang năm ba học sinh chuyển trường đi là Ivy, Jame và Mark. Bạn sẽ buồn khi phải xa Ivy hơn hay là Jame và Mark? Tất nhiên bạn sẽ quan tâm tới chuyện của Ivy hơn đúng không?

Mặc dù khi một ai đó không hề có dấu hiệu gì báo trước bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của ta, dù người ấy có quan trọng đối với ta hay không, quan trọng nhiều hay ít ra sao, thì vẫn khiến chúng ta cảm thấy bùi ngùi tiếc nuối. Nhưng dù sao thì thật buồn nếu chúng ta quên đi một người bạn. Bởi không phải ai cũng có những người bạn tốt.


Điều chúng ta thực sự mong muốn là có người lắng nghe, hiểu những gì chúng ta nói, công nhận sự tồn tại của ta và biết được giá trị của ta.

Vậy khi nào bạn có thể cảm thấy thoải mái khi phải làm phần việc của người kia và vẫn có thể coi họ là bạn? Hay tại sao bạn lại thấy thực sự buồn và trống rỗng khi phải chia tay một người bạn?

Ivy là người đã giúp đỡ tôi học tập, không bỏ mặc tôi khi tôi bị các bạn khác nói xấu. Ủng hộ và tôn trọng ước mơ của tôi cho dù ba mẹ tôi không tin vào điều đó như họ vẫn thường nói. Ivy quan tâm thật lòng đến cảm xúc của tôi, lắng nghe những khi tôi nói. 

Một trong những thứ có thể làm chúng ta hạnh phúc thực sự là khi ta biết được rằng có ai đó quan tâm và biết được giá trị của bản thân ta. 

Khi gặp khó khăn trong cuộc sống, biết rằng bên cạnh có người hiểu được giá trị con người bạn và ủng hộ bạn với sự quan tâm chân thành thì bạn có thể nhận được dũng khí to lớn để sống tiếp.

Nếu một ai đó đã giúp đỡ bạn khi bạn đang khó khăn hay lúc bạn nghèo khó, khi bạn không có tiền để mua một cái bánh mỳ lúc đói. Họ đã dang tay ra che chở bạn cho bạn một bữa cơm, cho bạn một công việc. Thì liệu bạn có cảm thấy đáng giá khi phải làm thêm phần việc của họ, nhất là khi người đó đang chăm sóc người mẹ ốm đau không?

Khi gian khó vẫn luôn sát cánh bên nhau, đó mới là tình bạn chân chính.


Nếu không được ai quan tâm?

Thực ra không hề ghét, chỉ là không đáng chú ý. Sự dửng dưng thường gây tổn thương nhiều hơn là sự căm ghét chính đáng.

Một người trong số rất ít người mà tôi đã từng nghĩ rằng sẽ luôn tin tưởng mình. Như thể chúng ta đang nhìn rõ mặt nhau lần đầu tiên trong đời, có cái gì đó vỡ tan giữa hai chúng ta. Cuộc hành trình này chúng ta không thể đi cùng nhau nữa rồi. 

Nói gì với nhau đây sau ngấn ấy năm trời ghét nhau chết bỏ.

Trải qua nhiều mối quan hệ, nhận ra rằng có mối quan hệ có thể kéo dài và bền vững nhưng cũng có mối quan hệ lại kết thúc từ rất sớm. Nên mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ tôi lại nghĩ đến cảnh nó sẽ kết thúc thế nào. Nhưng thực lòng tôi vẫn hy vọng mình có thể gặp được một vài người, không cần nhiều, có thể không phải vừa gặp liền thích, mà là từ từ nhận ra rằng, họ là những người mà tôi thật sự muốn ở bên. Vì khi bị gò bó trong những phép tắc, con người ta không thể thành thật nói hết những điều trong lòng mình.

Hãy trân trọng sự quý giá của việc gặp gỡ mọi người. Đôi khi người ta có cảm giác họ đã gặp người định sẵn sẽ thay đổi cuộc đời họ.


Bạn cảm thấy cô đơn ư?

Đôi mắt sáng trong ấy sẽ không bao giờ nhìn thấu lòng tôi nữa rồi.

Có thể đây sẽ là lần gặp mặt sau cuối, nên hãy biết trân trọng những phút giây quý giá như thế này.

Một tình bạn chân chính vẫn sống mãi trong tim ta, cho dù người bạn đã chết. Đây là niềm an ủi của bạn bè, bởi vì tình bạn và mối thâm giao của chúng ta, theo lẽ thường nhất, vẫn tồn tại, bởi vì nó bất tử.

Hãy nhớ rằng, người thật sự yêu thương chúng ta sẽ chẳng bao giờ rời bỏ chúng ta mà đi cả.


Lúc này xung quanh bạn đang có những ai?

Đôi khi, trông bạn mệt mỏi, dù không thể làm gì nhiều, nhưng tôi muốn an ủi bạn.

Một câu nói của bạn cũng có thể trở thành dũng khí và sự động viên cho người khác.

Tình bạn chân thành thì cần bình đẳng về tình cảm hơn là giá trị của sự trao đổi vật chất.

Nhưng dù thế nào thì bạn bè quyết định vị thế của một người.


Isabella Duong 💋









Comments

Popular posts from this blog

Tuổi 20 (P1)

Triết lý sống của bạn là gì?

Mảnh vỡ cảm xúc