Posts

Đơn độc nhưng không hề cô đơn

Image
Cô đơn có đáng sợ không? Nói thật là đã có nhiều lúc tôi thấy buồn chán khủng khiếp khi không có ai ở bên cạnh. Không phải là xung quanh tôi không có ai mà là tôi không cảm thấy sự gắn bó và thấu hiểu từ những người này – nó không phải là một mối liên hệ đúng nghĩa – một người bạn thật sự. Làm sao, để có được một người bạn thật sự – người hiểu được vì sao tôi lại im lặng, người có thể nói với tôi rằng: " Bạn là một người dũng cảm ". Và rồi giúp tôi có được sự dũng cảm đó. Người như thế thì đúng là khó tìm, phải không? Đôi lúc tôi nghĩ: Có lẽ là do mình, hình như bản thân có chút vô tâm? Hoặc có lẽ vì tôi sợ một khi để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, họ sẽ không thấy đồng cảm, mà chỉ thấy một người bất lực và vô dụng chăng? Có lúc tôi lại nghĩ: Người bạn thật sự của mình chưa xuất hiện, và thì mình nên chờ đợi thêm xem sao. Suy cho cùng chúng ta không thể dùng tiền để mua một mối quan hệ lãng mạn hay mua một tình bạn chân thành. Cre: Pinterest Đã làm quen và xây dựn...

Kiên trì

Image
Thời gian sẽ dạy chúng ta tất cả mọi thứ nếu như ta có thể tồn tại mãi mãi, hay chúng ta là những con người bất tử. Nhưng con người không có được món quá xa xỉ đó. Do đó, tôi sẽ dùng vốn thời gian hữu hạn của mình để học nghệ thuật kiên trì . Đừng ngồi dưới gốc cây, và đợi quả sung cuối cùng rụng xuống. Đừng chờ đợi với suy nghĩ rằng, nó sẽ rụng và bạn sẽ nhặt được, bởi biết đâu nó sẽ không bao giờ rụng xuống – có lẽ một con sâu sẽ ăn nó trước, đúng không? Cho nên thực ra không phải cứ kiên trì là ta sẽ đạt được điều gì đó, cũng không phải ai đã đạt được điều gì khi không kiên trì. Vấn đề là nếu bạn không bao giờ "kiên trì" làm bất cứ việc gì thì bạn sẽ không bao giờ biết liệu việc đó có phải là bất khả thi hay sẽ đạt được nếu bản thân nỗ lực. Chỉ khi nào bạn dám thử thách bản thân và kiên trì với một việc gì đó, bạn mới có thể hiểu rằng: có những việc cứ nỗ lực là sẽ đạt được và có việc dù nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi. Lúc này, bạn sẽ bắt đầu nhìn thấy những thứ m...

Tình bạn chân chính là gì?

Image
Bạn cảm thấy cô đơn? Sự cô đơn bao hàm tới đâu? Khi đứng một mình trong đám đông? Không? Bởi vì rốt cuộc đám đông không phải bạn bè?   “Kể từ hồi ấy, tôi đã nhiều lần đi những chuyến đi một mình và cứ mỗi lần giữa chốn không một người thân quen ấy. Tôi lại tìm được trong tôi cái cảm giác không sao định nghĩa nổi, mà bản thân đã cảm thấy trong cảnh cô đơn ấy – Tôi nhớ bạn. Nhớ những chuyến đi được đồng hành cùng bạn.” Khoảng cách xa xôi thực ra không phải vấn đề quá quan trọng với tình bạn. Bởi ta luôn có thể nghĩ về bạn mình – tâm trí ta có thể gặp bất cứ ai nó muốn. "Dùng trà với tôi nhé! Bạn biết không? Ngay lúc này tôi có thể nhìn thấy bạn. Tôi như đang nghe giọng nói ấm áp của bạn." Lúc này xung quanh bạn đang có những ai?  “Dù cậu có là ai thì cậu cũng là người bạn mà tớ yêu quý. Dù cậu có trở thành ai, thì cậu vẫn là người bạn tớ yêu quý mà thôi. Bất cứ lúc nào, tớ vẫn sẽ bên cạnh cậu, dù cậu có nghèo khó hay là một người giàu sang quyền quý tình cảm này cũng sẽ khô...

"Tôi" mâu thuẫn với chính "tôi"?

Image
Một tính cách này trong con người không nhất thiết phải xoá bỏ tính cách kia. Chúng có thể tồn tại song song: tốt đẹp và xấu xa. Sau khi lái xe ngang qua những người vô gia cư đang chật vật dưới cơn mưa tầm tã. Ta vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của mặt trời mọc, vẫn thấy nụ cười của đứa bé nào đó quanh đấy thật dễ thương.  Lạc lõng và nổi loạn nhưng đầy tài năng. Người trẻ thường không làm theo những gì họ được chỉ bảo. Nhưng nếu họ có thể vượt qua và làm tốt, đôi khi họ thoát khỏi sự trừng phạt. Vừa vui thú vừa ám ảnh. Tôi biết vẻ đẹp của cuộc sống ở trong những điều nhỏ bé, và có lẽ chúng đã ở ngay trước mắt tôi. Tôi cũng muốn hòa mình vào đó cùng với mọi người lắm. Nhưng không bao giờ tôi làm vậy, bởi tôi thích ngắm nhìn hơn. Thực ra là tôi thấy ngại không muốn làm hỏng vẻ đẹp này, hay phá hoại cảnh trí mĩ lệ ấy. Bởi nói cho cùng thì ngay từ đầu cũng chỉ có mình tôi thôi mà. Dấy lên hai cảm giác trái ngược nhau: sợ hãi và ham muốn. Tôi ghét cay ghét đắng sự tồn tại mờ nhạt và đơn điệu...

Sẽ đến lúc ta chẳng còn là ai nữa, chẳng còn ở đâu nữa

Image
Khóc người xưa _ Kim Thánh Thán Con người không thể tồn tại mãi mãi được – chúng ta được sinh ra và rồi cái chết sẽ đến với chúng ta như một lẽ tất yếu của tự nhiên – rồi sẽ đến lúc ta chẳng còn là ai nữa, chẳng còn ở đâu cả. Mọi chuyện không xảy ra theo cách ta muốn không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra. Có nhiều điều mà ta muốn thay đổi, nhưng ta phải chấp nhận điều không thể tránh khỏi như một thứ không nằm trong tay mình, giống như chuyện sống chết. Hiện tại là tất cả những gì ta có để sống. Hoặc để mất. "Như cuộc đời man mác, từ trước tới nay, tôi nào có biết là đã mấy vạn vạn tháng và năm! Mấy vạn vạn tháng và năm ấy đều như nước trôi, mây cuốn, gió thoảng, chớp nhoáng , đi cho bằng hết, cho mãi đến tháng này, năm nay mới có tạm có tôi." – Khóc người xưa _ Kim Thánh Thán . Cuộc đời của chúng ta cũng thế, cũng sẽ " chớp nhoáng " trôi qua giống như người xưa – đã ở đây trước ta vậy. Nhưng nếu như ta vẫn đang còn ở đây thì ta cũng phải làm gì đó để " tiêu kh...

Tuổi 20 (P2)

Image
Tôi  đã trải qua t uổi 20  với sự thật là mình rất bình thường và nhỏ bé  ra sao –  đã trăn trở, hụt hẫng, hao hụt niềm tin và cảm thấy chơi vơi thế nào; thì đây vẫn  là quãng thời gian có nhiều sự thay đổi bên trong con người nhất,  vẫn là quãng thời gian giúp tôi trưởng thành hơn. Bởi nó khắc hoạ về tâm tư, tình cảm và nghĩ suy của tôi. Có thể bản thân khi ấy chưa với tới cái trầm lặng sâu lắng của lứa tuổi bốn mươi, năm mươi; nhưng cũng không còn đủ hồn nhiên, vô tự lự như thuở thiếu thời … Đó là những năm tháng tuổi trẻ đầy màu sắc, là những ngày tháng tôi đi tìm giá trị của bản thân, là khoảng thời gian ươm mầm những khát khao điên cuồng, là khắc ghi không biết bao nhiêu lần được gọi là lần đầu tiên, khi bản thân bỡ ngỡ bước vào đời. Là những tháng ngày khó quên.  Nó cho tôi một cảm nhận rõ ràng rằng: Tôi yêu cuộc sống, yêu tuổi thanh xuân sôi nổi, một đời có một này. Cre: Pinterest Tôi tin rằng, chúng ta tồn tại trên thế giới này là vì một lí do ...

Tuổi 20 (P1)

Image
Những tháng ngày tuổi 20 của tôi không phải là một bản nhạc nhẹ nhàng và êm dịu; cũng không phải là một giai điệu sôi nổi và cuồng nhiệt – không thể nói là đặc sắc nhưng cũng không đến nỗi là tẻ nhạt – kết quả tương đương với nỗ lực. Tôi đã từng sợ và giờ vẫn sợ mình sẽ sống một cuộc đời tầm thường và vô nghĩa, sợ mình không là ai, không là gì cả, ... Cre: Pinterest Khi bắt đầu vào cấp ba, tôi đã nghĩ: còn lâu nữa mới thi đại học, thời gian hãy còn dài, chưa cần phải vội, chưa cần phải quyết định sẽ thi ngành nào, học ở đâu hay làm việc gì. Nhưng kể cũng lạ, dường như khi mình nghĩ thời gian còn nhiều, thì nó lại có vẻ gấp gáp hơn, nó trôi nhanh như thể có ai đó đã sửa cái đồng hồ, bắt nó chạy với tốc độ nhanh gấp đôi vậy.  Đến khi thực sự phải đưa ra một quyết định thì bản thân cũng không có ý niệm gì về đâu là cái phù hợp , bởi vì hoàn cảnh và khả năng chỉ có vậy nên tôi cũng chẳng có nhiều lựa chọn để mà đòi hỏi. Sau cùng tôi xuôi theo gợi ý của gia đình.  Tôi của năm 20...