Posts

Tình bạn chân chính là gì?

Image
Bạn cảm thấy cô đơn? Sự cô đơn bao hàm tới đâu? Khi đứng một mình trong đám đông? Không? Bởi vì rốt cuộc đám đông không phải bạn bè?   “Kể từ hồi ấy, tôi đã nhiều lần đi những chuyến đi một mình và cứ mỗi lần giữa chốn không một người thân quen ấy. Tôi lại tìm được trong tôi cái cảm giác không sao định nghĩa nổi, mà bản thân đã cảm thấy trong cảnh cô đơn ấy – Tôi nhớ bạn. Nhớ những chuyến đi được đồng hành cùng bạn.” Khoảng cách xa xôi thực ra không phải vấn đề quá quan trọng với tình bạn. Bởi ta luôn có thể nghĩ về bạn mình – tâm trí ta có thể gặp bất cứ ai nó muốn. "Dùng trà với tôi nhé! Bạn biết không? Ngay lúc này tôi có thể nhìn thấy bạn. Tôi như đang nghe giọng nói ấm áp của bạn." Lúc này xung quanh bạn đang có những ai?  “Dù cậu có là ai thì cậu cũng là người bạn mà tớ yêu quý. Dù cậu có trở thành ai, thì cậu vẫn là người bạn tớ yêu quý mà thôi. Bất cứ lúc nào, tớ vẫn sẽ bên cạnh cậu, dù cậu có nghèo khó hay là một người giàu sang quyền quý tình cảm này cũng sẽ khô...

"Tôi" mâu thuẫn với chính "tôi"?

Image
Một tính cách này trong con người không nhất thiết phải xoá bỏ tính cách kia. Chúng có thể tồn tại song song: tốt đẹp và xấu xa. Sau khi lái xe ngang qua những người vô gia cư đang chật vật dưới cơn mưa tầm tã. Ta vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của mặt trời mọc, vẫn thấy nụ cười của đứa bé nào đó quanh đấy thật dễ thương.  Lạc lõng và nổi loạn nhưng đầy tài năng. Người trẻ thường không làm theo những gì họ được chỉ bảo. Nhưng nếu họ có thể vượt qua và làm tốt, đôi khi họ thoát khỏi sự trừng phạt. Vừa vui thú vừa ám ảnh. Tôi biết vẻ đẹp của cuộc sống ở trong những điều nhỏ bé, và có lẽ chúng đã ở ngay trước mắt tôi. Tôi cũng muốn hòa mình vào đó cùng với mọi người lắm. Nhưng không bao giờ tôi làm vậy, bởi tôi thích ngắm nhìn hơn. Thực ra là tôi thấy ngại không muốn làm hỏng vẻ đẹp này, hay phá hoại cảnh trí mĩ lệ ấy. Bởi nói cho cùng thì ngay từ đầu cũng chỉ có mình tôi thôi mà. Dấy lên hai cảm giác trái ngược nhau: sợ hãi và ham muốn. Tôi ghét cay ghét đắng sự tồn tại mờ nhạt và đơn điệu...

Sẽ đến lúc ta chẳng còn là ai nữa, chẳng còn ở đâu nữa

Image
Khóc người xưa _ Kim Thánh Thán Con người không thể tồn tại mãi mãi được – chúng ta được sinh ra và rồi cái chết sẽ đến với chúng ta như một lẽ tất yếu của tự nhiên – rồi sẽ đến lúc ta chẳng còn là ai nữa, chẳng còn ở đâu cả. Mọi chuyện không xảy ra theo cách ta muốn không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra. Có nhiều điều mà ta muốn thay đổi, nhưng ta phải chấp nhận điều không thể tránh khỏi như một thứ không nằm trong tay mình, giống như chuyện sống chết. Hiện tại là tất cả những gì ta có để sống. Hoặc để mất. "Như cuộc đời man mác, từ trước tới nay, tôi nào có biết là đã mấy vạn vạn tháng và năm! Mấy vạn vạn tháng và năm ấy đều như nước trôi, mây cuốn, gió thoảng, chớp nhoáng , đi cho bằng hết, cho mãi đến tháng này, năm nay mới có tạm có tôi." – Khóc người xưa _ Kim Thánh Thán . Cuộc đời của chúng ta cũng thế, cũng sẽ " chớp nhoáng " trôi qua giống như người xưa – đã ở đây trước ta vậy. Nhưng nếu như ta vẫn đang còn ở đây thì ta cũng phải làm gì đó để " tiêu kh...

Tuổi 20 (P2)

Image
Tôi  đã trải qua t uổi 20  với sự thật là mình rất bình thường và nhỏ bé  ra sao –  đã trăn trở, hụt hẫng, hao hụt niềm tin và cảm thấy chơi vơi thế nào; thì đây vẫn  là quãng thời gian có nhiều sự thay đổi bên trong con người nhất,  vẫn là quãng thời gian giúp tôi trưởng thành hơn. Bởi nó khắc hoạ về tâm tư, tình cảm và nghĩ suy của tôi. Có thể bản thân khi ấy chưa với tới cái trầm lặng sâu lắng của lứa tuổi bốn mươi, năm mươi; nhưng cũng không còn đủ hồn nhiên, vô tự lự như thuở thiếu thời … Đó là những năm tháng tuổi trẻ đầy màu sắc, là những ngày tháng tôi đi tìm giá trị của bản thân, là khoảng thời gian ươm mầm những khát khao điên cuồng, là khắc ghi không biết bao nhiêu lần được gọi là lần đầu tiên, khi bản thân bỡ ngỡ bước vào đời. Là những tháng ngày khó quên.  Nó cho tôi một cảm nhận rõ ràng rằng: Tôi yêu cuộc sống, yêu tuổi thanh xuân sôi nổi, một đời có một này. Cre: Pinterest Tôi tin rằng, chúng ta tồn tại trên thế giới này là vì một lí do ...

Tuổi 20 (P1)

Image
Những tháng ngày tuổi 20 của tôi không phải là một bản nhạc nhẹ nhàng và êm dịu; cũng không phải là một giai điệu sôi nổi và cuồng nhiệt – không thể nói là đặc sắc nhưng cũng không đến nỗi là tẻ nhạt – kết quả tương đương với nỗ lực. Tôi đã từng sợ và giờ vẫn sợ mình sẽ sống một cuộc đời tầm thường và vô nghĩa, sợ mình không là ai, không là gì cả, ... Cre: Pinterest Khi bắt đầu vào cấp ba, tôi đã nghĩ: còn lâu nữa mới thi đại học, thời gian hãy còn dài, chưa cần phải vội, chưa cần phải quyết định sẽ thi ngành nào, học ở đâu hay làm việc gì. Nhưng kể cũng lạ, dường như khi mình nghĩ thời gian còn nhiều, thì nó lại có vẻ gấp gáp hơn, nó trôi nhanh như thể có ai đó đã sửa cái đồng hồ, bắt nó chạy với tốc độ nhanh gấp đôi vậy.  Đến khi thực sự phải đưa ra một quyết định thì bản thân cũng không có ý niệm gì về đâu là cái phù hợp , bởi vì hoàn cảnh và khả năng chỉ có vậy nên tôi cũng chẳng có nhiều lựa chọn để mà đòi hỏi. Sau cùng tôi xuôi theo gợi ý của gia đình.  Tôi của năm 20...

Lòng biết ơn đối với từng khoảnh khắc của cuộc sống

Image
Tôi đã từng nghe rằng toàn bộ cuộc đời mỗi người sẽ được tái hiện lại trong “giây lát” trước khi chúng ta chết. Như một cuốn phim tua ngược, cảnh cuối cùng sẽ là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh – ngày ta đến với thế giới này – một biểu tượng của sự trong trắng và thơ ngây. Tôi không biết liệu nó có thực sự xảy ra hay không, nhưng tôi nghĩ “giây lát” đó không phải một giây lát bình thường, mà nó sẽ trải dài mãi mãi như một đại dương thời gian – toàn bộ cuộc đời ta. Và hơn thế nữa, những kỷ niệm đặc biệt đối với mỗi người sẽ là những ký ức rõ nét nhất, cho dù nó buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc. Có lẽ với tôi, đó là những ký ức về tuổi thơ: nằm trong túp lều nhỏ sau nhà, ngắm bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp. Hay đó là những ký ức về căn nhà gỗ thuở xưa cũ, mà hình như tôi đã quên mất hình dáng của nó như thế nào rồi. Đôi khi, rất khó để tha thứ cho người khác, rằng không phải lúc nào các mối quan hệ cũng bền vững hay thậm chí an toàn. Rằng có lúc chúng ta phải từ bỏ một điều gì đó – một ...

Triết lý sống của bạn là gì?

Image
Cuộc sống của bạn là phương tiện để bạn thực hành nghệ thuật sống. Hãy sống và trở thành sự thay đổi mà bạn mong muốn được chứng kiến nhất trong cuộc đời. Bạn có bao giờ nghĩ rằng cách sống của mình có thể tác động đến những người xung quanh bạn? Bạn có nghĩ rằng cuộc sống là giúp đỡ người khác bằng cách sống của mình? Để tạo ra cái gì đó chúng ta cần động lực. Làm sao để có động lực để làm một việc gì đó?  Động lực bắt nguồn từ ý nghĩa – của mục tiêu ta theo đuổi, của công việc ta đang làm. Hy vọng không phải đợi đến phút cuối đời, ta mới nhận ra rằng những điều ta nghĩ là to tát thật ra rất cỏn con. Trong số tất cả những thứ bạn có thể theo đuổi, thứ nào khiến cuộc sống của bạn trở nên ý nghĩa nhất? Con người không hạnh phúc phần lớn là do họ nhầm lẫn về điều gì là có giá trị và ý nghĩa với cuộc sống của mình. Họ quan tâm quá nhiều về những điều người khác nghĩ hay về những điều người khác nói và làm. Thay vì nghĩ đến việc họ đang làm, rằng: liệu mình có làm đúng không? Có phải v...