Mảnh vỡ cảm xúc
Tất cả những cảm xúc kìm nén bao lâu nay, cuối cùng đã bùng ra khỏi giới hạn. Có lẽ điểm giới hạn đã chạy đến một tương lai xa vời nào đó, khiến tôi không thể chạm tay tới. Nếu ngoại cảnh có thể phản ánh đúng cảm xúc bên trong con người lúc này thì đó là tôi không thể chịu đựng nổi sự yên lặng này. Tôi không còn muốn bận tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Tôi cảm thấy có sự thay đổi tương tự đối với rất nhiều thứ mà tôi đã ham muốn trước đây vào những ngày này không còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng còn bằng chứng gì về những điều vừa xảy ra ngoài những điều tồn tại trong trí nhớ của tôi. Đúng, tất cả đã kết thúc rồi, sao cứ phải tự làm khổ mình mãi? Sao cứ phải để cho những cảm xúc mong manh vô hình kia tác động đến ta? Nhưng, làm sao có thể thực sự hoàn toàn hờ hững dửng dưng, thực sự không quan tâm đây? Việc còn đau đớn thế này chứng tỏ ta vẫn còn quan tâm. Bởi vì vẫn còn quan tâm nên ta cảm thấy như thể mình sẽ chảy máu vì nỗi đau này. Tâm trí tôi lang thang, trôi dạt từ mi...