Tại sao dù biết sẽ thất bại nhưng ta vẫn theo đuổi một điều gì đó?
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy đam mê thực sự với một điều gì đó, thì bản thân lại cay đắng nhận ra rằng cái Thế Giới mà mình coi là tất cả ấy, trong mắt người khác nó lại chẳng là gì, không đáng giá, thậm chí còn không hề được biết đến.
Chuyện quan trọng của một người lại là vặt vãnh đối với người khác. Nhưng dẫu thế nào mặc tâm nghĩ gì, đã là đam mê, lại là đam mê thực sự, đã là ước mơ, lại là ước mơ cuộc đời, thì chẳng có cớ gì mà không nghiêng mình tôn trọng cả.
Bất kể hình thức bên ngoài thế nào, khi tìm hiểu kỹ, bạn sẽ nhìn thấy bên trong hầu như bất cứ con người nào cũng có những điểm xứng đáng được ngợi khen và tôn trọng. Quyết định tôn trọng và đánh giá cao một con người, bất kể họ là ai, làm việc gì, chính là tình cảm chân thật, là tình yêu để động viên và thúc đẩy người khác.
Tôi biết rằng tài năng không phải lúc nào cũng tương xứng với đam mê. Nhưng có những cơ hội, mà có lẽ cả đời này chỉ xuất hiện một lần thôi. Vì thế tôi không muốn bỏ phí cơ hội này. Bởi an toàn ở hiện tại không có nghĩa là sẽ ổn định. Do đó, dù thua cũng phải chiến đấu. Phải lưu lại dấu ấn. Đơn giản bởi vì cho dù chúng ta đã bị định trước là sẽ thất bại ngay cả trước khi chúng ta bắt đầu thì đó cũng đâu phải là lý do khiến chúng ta không cố gắng chiến thắng. Đúng không?
Lẽ đương nhiên thôi, lần đầu luôn khó khăn nhất mà. Không có kinh nghiệm từ trước để tham khảo, cho nên rất dễ lạc lối không biết giải quyết thế nào cho tốt. Cố gắng mấy cũng sẽ phạm sai lầm. Nhưng bước đi trước sẽ chỉ ra bước đi sau. Chúng ta sẽ vừa đi vừa điều chỉnh cho phù hợp.
Không mường tượng đích đến cuối cùng thì sao có thể lập kế hoạch để đạt đến đó. Thành công là khi cơ hội gặp sự sắp đặt. Sự khác nhau giữa việc bước thẳng ra đấu trường, đầu ngẩng cao với việc để mình bị lôi vào tình thế phải chiến đấu sống còn là rất lớn. Do đó, chúng ta sẽ không ngồi đợi và hy vọng những điều tốt đẹp đến với mình, thay vào đó chúng ta bắt tay vào hành động, để không phải hối tiếc vì những việc mình đã không làm.
Khi ta không có gì để chứng minh là mình có thể làm được công việc lớn lao đó thì cũng đừng vội từ bỏ, đứng đánh mất viễn cảnh thắng lợi của mình. Do thực tiễn khó khăn đã đặt chúng ta vào những hoàn cảnh buộc phải tìm lối thoát cho chính mình. Nên nếu sẵn lòng làm bất cứ điều gì sức người có thể làm được để vượt qua thử thách, khó khăn này chúng ta sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Chúng ta đi ra từ khó khăn, đầy sáng tạo cũng nhớ khó khăn và thất bại.
Điều quan trọng là chúng ta có nhìn thấy, có dám nhìn thẳng vào những thách thức đó, có dám thay đổi để phát triển hay không? Chỉ sống một lần trong đời đó là khi chúng ta biết mình sẽ thất bại từ trước khi bắt đầu nhưng dù vậy ta vẫn bắt đầu và theo đuổi nó tới cùng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta sẽ bằng mọi cách lật ngược thế cờ.
Dù mạnh mẽ bao nhiêu cũng có những phút giây chúng ta yếu lòng cần một lời động viên. Con người vô cùng mềm yếu và nhạy cảm ở bên trong. Tôi không tin tuổi tác hay kinh nghiệm có thể tạo ra sự khác biệt nhiều. Ngay cả vẻ ngoài cứng cỏi và chai sạn nhất cũng chứa đựng tình cảm yếu mềm và cảm xúc mong manh.
Đối với một số người sự tồn tại của chúng ta chỉ là con số không, không hề đáng ghét chỉ là không đáng để chú ý – họ hoàn toàn hờ hững dửng dưng về sự hiện diện của ta. Với một số người khác bất cứ việc gì mà ta làm đều khiến họ khó chịu, họ luôn tìm được lý do hay sai sót để chỉ trích hay thậm chí xúc phạm con người của ta. Nhưng, dù họ có nói gì đi nữa, cố gắng đừng để chúng khiến bạn nổi giận. Không phải cách người khác nghĩ gì về bạn mà chính hành động và suy nghĩ của bạn mới định nghĩa con người bạn. Chúng ta không thể quyết định được nơi mình sinh ra, bố mẹ mình là ai nhưng chúng ta hoàn toàn có thể điều khiển tương lai của mình. Vấn đề không phải là ta đã được sinh ra như thế nào, mà chúng ta đã lớn lên ra sao. Bất kể bạn phân cấp định giá người này người kia như thế nào đến cuối cùng chúng ta đều ngang hàng với nhau mà thôi. Mỗi người chỉ có một cuộc đời. Sẽ đến lúc ta chẳng còn là ai, chẳng còn ở đâu nữa.
Hãy nhớ rằng việc thay đổi suy nghĩ của bạn và chấp nhận chỉnh sửa là hành động tự do. Hành động là của bạn, nó dựa trên ý muốn của bạn, quyết định riêng của bạn và lý trí của bạn.
Bạn làm bất cứ những gì bạn muốn vào bất cứ khi nào bạn thích. Do đó, bây giờ điều tôi muốn chính là được như vậy.
Comments
Post a Comment